Trận Warteloo lịch sửTình thế của Napoléon lúc đó hết sức nguy ngập. Song, bằng sự quyết
đoán của mình, Napoléon quyết định tiến công quân đồng minh ngay lập
tức. Ông tính rằng nếu để quân đồng minh hội nhập đủ với quân số ước
tính khoảng 600.000 người (bao gồm cả quân Nga - Áo) thì so sánh lực
lượng sẽ bất lợi về phía quân Pháp, mặc dù lực lượng của ông cũng được
bổ sung ít nhiều và như vậy có thể quân Pháp sẽ thất bại. Chỉ có tiến
công chớp nhoáng, chia cắt 2 binh đoàn Anh, Phổ và lần lượt tiêu diệt
chúng trước khi quân Nga - Áo tới thì họa may mới đem lại chiến thắng
cho ông.
Ngày 15-6 năm 1815, quân Pháp dưới sự chỉ huy của Napoléon bắt đầu vượt sông Xom và bí mật tập trung ở phía Nam Charleroi.
Tại khu vực quân đồng minh bố trí có hai điểm nút giao thông là Quatre
Bras và Xombreffe cách nhau chừng 8 dặm. Đây là hai khu vực có ý nghĩa
hết sức trọng yếu được nối với nhau bằng một con đường chạy theo hướng
đông tây mà quân đồng minh phải được tập trung để phòng thủ ngăn chặn
quân Pháp tiến thẳng vào Brussel. Nếu nhanh chóng tập trung lực lượng
vào hai điểm nút giao thông này, trong quá trình tác chiến binh đoàn
của Blucher và binh đoàn của Wellington mới hỗ trợ cho nhau được, không
để cho quân Pháp chia cắt. Thế nhưng vì lo sợ quân Pháp tiến công cắt
đứt các đường tiếp tế nên việc tập trung lực lượng của quân đồng minh ở
hai khu vực này trở nên quá chậm và vì thể việc xây dựng trận địa phòng
ngự cũng quá sơ sài.
Trước khi trận Waterloo xảy ra, ngày 16 tháng 6 quân Pháp bắt đầu tiến
công Quatre Bras và Ligny gần Xombreffe. Tại Quatre Bras, thống chế Nây
cho quân mở cuộc công kích mãnh liệt vào các vị trí quân Anh nhưng ông
đã gặp phải sức kháng cự mạnh mẽ. Suốt cả ngày hôm đó mặc dù bị tổn
thất tới 4500 người nhưng quân Anh vẫn giữ vững trận địa và sau đấy để
bảo toàn lực lượng Wellington rút dần lực lượng về Waterloo. Ở Ligny
tình hình lại khác. Đây là hướng tiến công do thống chế Grouchy đảm
nhiệm và Napoléon trực tiếp theo dõi. 4 quân đoàn Phổ dưới sự chỉ huy
của Blucher chiến đấu một cách yếu dần và cuối cùng bị quân Pháp đẩy ra
khỏi các trận địa phòng ngự. Tại đây, quân Phổ vừa bị thương vong, vừa
bị bắt làm tù binh tới 20.000 người. Thống chế Blucher bị thương nặng
nhưng ông vẫn không rời khỏi vị trí chỉ huy. Là người từng trải, mặc dù
đã 72 tuổi nhưng Blucher vẫn hết sức sáng suốt trong mọi tình thế. Ông
nhận thấy việc hợp nhất các lực lượng của ông với các lực lượng của
Wellington là cần thiết, chỉ có như vậy quân Đồng minh mới có đủ sức
tiêu diệt quân Pháp. Do vậy, sau khi để lại một quân đoàn ngăn chặn
quân Pháp truy kích, ông nhanh chóng lệnh cho 3 quân đoàn khác rút về
Wavre, cách Waterloo chừng 10 dặm, nơi có thể ứng cứu nhanh chóng cho
Wellington. Quyết định của Blucher đã góp phần đưa đến trận chiến tại
Waterloo mà nơi đó quân đồng minh sẽ quyết định số phận của quân Pháp.
Tại Waterloo, sau khi cho quân rút khỏi Quatre Bras, Wellington đã
nhanh chóng xây dựng các trung tâm đề kháng nhằm ngăn chặn quân Pháp.
Đây là một thung lũng kéo dài chừng 2.5 dặm, rộng 0.5 dặm nằm giữa hai
dãy đồi thấp mà ở đó có con đường chạy thẳng tới Brussel. Wellington
cho quân bố trí tại các sườn đồi phía Bắc. Trước tuyến phòng thủ của
quân đồng minh có hai nông trại là Hougoumont và La Haye Alliance được
Wellington tập trung xây dựng thành hai trung tâm đề kháng mạnh. Toàn
bộ lực lượng quân đồng minh ở đây có khoảng 57.600 quân và 56 khẩu
pháo. Ngoài ra, Wellington còn tách ra khoảng 17.000 quân bố trí tại
Hal cách Waterloo 10 dặm về phía Tây nhằm ngăn chặn quân Pháp tiến về
hướng đó cắt đứt các đường tiếp tế của ông.
Về phía quân Pháp, sau khi tách 33.000 quân do Grouchy chỉ huy tiếp tục
truy kích quân Phổ, Napoleon đã tập trung tại Waterloo được khoảng
74.000 quân và 246 khẩu pháo triển khai trên các sườn đồi phía Nam để
sẵn sàng tiến công vào các vị trí quân đồng minh. Như vậy, tại Waterloo
lực lượng quân đồng minh và quân Pháp gần như ngang nhau. Song quân
Pháp có ưu thế về kị binh và pháo binh. Mặc dù vậy, quân đồng minh lại
có lợi thế về địa hình do chiếm được các điểm cao.
Trưa ngày 18 tháng 6, khi bầu trời sáng dần và mặt đất đã se lại sau
cơn mưa, Napoléon liền hạ lệnh cho quân Pháp bắt đầu tiến công. Đầu
tiên, Napoléon mở cuộc công kích nghi binh vào Hougoumont nhằm thu hút
sự chú ý của Wellington nhưng bị quân đồng minh kháng cự quyết liệt và
quân của ông bị tổn thất nặng nề. Napoléon tiếp tục điều quân đến chi
viện nhưng tình thế vẫn không thay đổi, quân đồng minh vẫn giữ vững
trận địa. Trên hướng chủ yếu, cuộc công kích chỉ được bắt đầu và lúc
13h30 phút. 80 khẩu pháo của quân Pháp nhất loạt khai hỏa dọn đường cho
bộ binh và kị binh tiến công. Cuộc chiến đấu tại đây diễn ra quyết
liệt, bất phân thắng bại. Bộ binh Pháp tiến lên đã bị hỏa lực của quân
đồng minh bắn dữ dội làm rối loạn hàng ngũ. Sau đó, kỵ binh Anh tiếp
tục xông lên truy kích quân Pháp đến trận địa pháo. Đến lượt, kỵ binh
Anh lại bị kỵ binh Pháp phản kích đẩy lùi về vị trí xuất phát. Chiến
trường mù mịt khói súng và cát bụi và xác chết ngổn ngang. Những tiếng
nổ âm vang của đại bác, đanh gọn của súng trường xen lẫn trong tiếng hò
reo của binh sĩ hai bên kéo dài tưởng như không bao giờ dứt. Quân Pháp
cứ lớp lớp xông lên trên đỉnh đồi rồi lại bị đẩy lùi, để lại những xác
chết nằm la liệt trên chiến địa. Nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng là một
con người cứng rắn, Napoleon không nao núng tinh thần. Trận chiến này
quả là sự “đặt cuộc” đối với cuộc đời binh nghiệp của ông.
Đến khoảng 16 giờ, mặc dù Napoléon đã sử dụng hầu hết các tiểu đoàn kỵ
binh nặng vào tham chiến nhưng vẫn không chiếm được các sườn đồi. 18
giờ, quân Pháp do Thống chế Nây chỉ huy với nỗ lực cao nhất mới chọc
thủng được một khu vực tuyến phòng thủ quân đồng minh tại La Haye
Alliance.
Vào thời điểm này, Napoléon hi vọng ở lực lượng của Grouchy đến phối
hợp tiến công để dành thắng lợi quyết định cho trận đánh. Nhưng rủi ro
thay, khi nhìn về hướng Đông Bắc ông đã thất vọng thốt lên: “Than ôi!
Không phải là Grouchy mà là Blucher”. Viện binh Phổ đến ứng cứu
Wellington đã làm thay đổi tình thế trận đánh. Quân đồng minh lại đẩy
lùi được quân Pháp. Khi trời đã bắt đầu tối dần, với cố gắng cuối cùng,
Napoleon tập trung một lực lượng lớn quân Pháp, bao gồm cả các tiểu
đoàn “Ngự lâm quân” tiến hành đợt công kích mãnh liệt về phía quân đồng
minh trên hai hướng Hougoumont và La Haye Alliance. Trên hướng La Haye
Alliance, quân Pháp dũng cảm tiến lên các sườn đồi dưới làn hỏa lực
pháo binh của cả hai bên. Quân đồng minh với lực lượng ưu thế phục kích
sẵn trên sườn đồi, bằng một loạt súng trường đầu tiên đã làm rối loạn
hàng ngũ quân Pháp và ngay lập tức lao lên đánh giáp la cà bằng lưỡi lê
buộc quân Pháp phải tháo chạy. Trên hướng Hougoumont, cuộc chiến đấu
cũng diễn ra quyết liệt. Quân Pháp bị hỏa lực pháo binh và súng trường
của quân đồng minh đẩy lùi không thể tiến lên được. Chính lúc đó, Thống
chế Blucher đưa quân đoàn Phổ thứ hai vào tham chiến. Họ chiếm được khu
vực Papalotte uy hiếp mạnh cánh phải của quân Pháp. Quân đồng minh hoàn
toàn giữ thế chủ động. Thời cơ của quân đồng minh đã đến. Wellington ra
lệnh phản công quân Pháp trên toàn tuyến.
Từ vị trí chỉ huy, Napoléon đã nhận thấy sự thất bại không thể tránh
khỏi của quân Pháp. Những người lính trước khi mở cuộc công kích cuối
cùng đi qua trước mặt ông với niềm tin vào chiến thắng vẫn hô vang câu
“Hoàng đế muôn năm”, giờ đây họ chiến đấu một cách tuyệt vọng. Napoléon
đau đớn kêu lên: “Thế là hết”, và ông cùng đám tàn binh rút chạy về
hướng biên giới nước Pháp. Một quân đoàn Phổ được lệnh truy kích quân
Pháp tiếp tục làm cho Napléon phải khốn đốn trên suốt chặng đường rút
về Paris.
Trận chiến kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về quân đồng minh,
quân Pháp đã đại bại. Tại Waterloo, quân Pháp đã bị thương vong, bị bắt
làm tù binh tới 58.000 người. về phía đồng minh cũng tổn thất chừng
22.000 quân.
Vì sao Napoléon thất bại ở Waterloo – một thất bại làm sụp đỏ mưu đồ đế
chế của ông trên lục địa châu Âu? Phải chăng đó là kết quả của sự phiêu
lưu cả về chính trị và quân sự của Napoléon? Người ta đã lý giải trên
nhiều bình diện. Về chính trị, Napoléon đã đi quá xa theo “con đường
riêng” của mình. Các nước phong kiến châu Âu làm sao có thể chấp nhận
được một châu Âu bị chìm đắm dưới quyền thống trị của Napoléon. Và
chính vì thế họ tập lại với sức mạnh lớn hơn để tiêu diệt ông. Hơn 20
năm chiến tranh đã quá đủ để các nước châu Âu thấy được tham vọng của
Napoléon. Trận Waterloo là quyết tâm của người châu Âu. Về quân sự, đặc
biệt là về mặt nghệ thuật quân sự cần phải khẳng định việc tiến công
chớp nhoáng vào các lực lượng đồng minh ngay trên đất Bỉ là sự lựa chọn
chính xác, thể hiện quyết tâm và tài thao lược của Napoléon. Tuy nhiên,
trong quá trình tác chiến, Napoléon đã không thực hiện được ý định chia
cắt quân đồng minh, không tập trung được lực lượng tiêu diệt từng binh
đoàn đối phương. Điều đó được nhận thấy ngay trong ngày đầu chiến dịch
xảy ra lúc tấn công vào Quatre Bras và Ligny. Và điều động binh lực từ
Ligny sang phối hợp tiến công vào Quatre Bras lại quá chậm nên binh
đoàn của Wellington đã kịp thời rút về Waterloo để củng cố trận địa
phòng ngự. Cần phải nhận thấy sự phán đoán chính xác và tài tình của
các tướng lĩnh phía đồng minh về ý định “chia cắt” quân đội Đồng minh
của Napoléon đối với lực lượng của họ. Thống chế Blucher và quận công
Wellington đã luôn tìm cách tập trung lực lượng, hỗ trợ nhau trong quá
trình tác chiến. Chính vì thế, ba quân đoàn Phổ đã kịp thời ứng cứu cho
binh đoàn Wellington trên chiến trường Waterloo. Trong khi đó thống chế
Grouchy chỉ huy quân Pháp thì lại tiến hành cuộc truy kích một cách
chậm chạp. Người ta được biết, khi ở Waterloo quân Pháp đã khốn đốn thì
tại Wavre, Grouchy vẫn “mải mê” truy kích và bị giam chân tại đó. Có
thể nói việc không tập trung được lực lượng của Napoléon đã bỏ lỡ cơ
hội tiêu diệt các binh đoàn và quân Đồng minh. Về khía cạnh chiến
thuật, Napoléon cũng bỏ qua nguyên tắc tập trung lực lượng. hướng tiến
công chủ yếu tại Waterloo là La Haye Alliance nhưng ông lại điều động
lực lượng chi viện cho hướng Hougoumont – hướng nghi binh – vì thế cuộc
chiến tại La Haye Alliance không dành được thắng lợi quyết định. Cuối
cùng, trận Waterloo còn cho thấy Napoléon ít chú trọng đến việc trinh
sát nắm tình hình lực lượng và bố trí binh lực của đối phương. Đặc biệt
là về địa hình nơi xảy ra chiến sự, lần này quân Pháp nắm không chắc.
chính vì thế, trong quá trình tiến công họ luôn bị bất ngờ trước làn
hỏa lực pháo và súng trường từ các khối bộ binh hình vuông của quân
đồng minh phục kích ngăn chặn. Wellington đã khéo léo bố trí xen kẽ đội
hình đó trên các sườn đồi và đó là nguyên nhân làm cho quân Pháp không
thế tiến lên được và thất bại thảm hại.
Ngay sau trận Waterloo kết thúc, một thỏa hiệp được kí kết giữa các
nước Đồng minh: Anh, Phổ, Nga, Áo với Pháp tại Paris. Một lần nữa,
Napoléon buộc phải thoái vị và theo thỏa hiệp này, Napoléon lại tiếp
tục bị đày đi đảo St Helen. Cuộc đời của ông kết thúc một cách thê thảm
(có khả năng ông bị đầu độc bằng thạch tín) và năm 1821 trên một hòn
đảo nhỏ nằm ở Đại Tây Dương.
Nguồn:
http://sanchoituoiteen.net